Khi bóng dáng già nua quen thuộc kia một lần nữa chân chân thực thực hiện ra trước mắt, hốc mắt Lý Lạc không kìm được mà trở nên nhòe đi. Rõ ràng có muôn vàn lời muốn nói đang quanh quẩn nơi đầu lưỡi, nhưng cảm xúc dâng trào trong lòng lại khiến hắn chẳng thể thốt ra được một câu nào.
Mà lão nhân dường như cũng thấu hiểu tâm tình của hắn, trên gương mặt nghiêm nghị hiện lên một nụ cười nhạt. Lão bước lại hai bước, đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, cảm thán nói: "Mấy năm không gặp, tiểu gia hỏa năm đó giờ đã thành tựu Vô Song Hầu rồi. Thành tựu bực này, so với cha ngươi còn mạnh hơn đấy."




